HOME | DD

Shadow-Hunter-2192 — Megaman Zero Chapter 2 by-nc-nd
Published: 2010-07-23 00:56:47 +0000 UTC; Views: 2645; Favourites: 1; Downloads: 13
Redirect to original
Description MEGAMAN ZERO

Original story by Capcom Co., Ltd.
Written by Shadow-hunter-2192

Chapter 2: Resistance_Những kẻ chống đối (Resistance)
Máy Trans Server quả là tuyệt vời, chẳng mấy chốc Ciel và Zero đã về đến Resistance Base. Zero bước ra, đảo mắt nhìn xung quanh. Nơi anh vừa đến trông như một khu nhà được dùng lại sau khi bị bỏ hoang nhiều năm, những bức tường đều không còn nguyên vẹn đẹp đẽ như xưa, nhưng lại được chiếu đèn rất sáng sủa và sàn nhà thì khá sạch sẽ, những đồ vật được xếp gọn gàng, ngăn nắp. Ciel nhìn Zero cười thân thiện và nói:
- Zero, chào mừng anh đến Resistance Base. Cứ tự nhiên xem đây là nhà của mình nhé.
Rồi cô mở cửa, dẫn lối vào một hành lang rộng, vắng vẻ. Zero bước theo cô. Vừa đi Ciel vừa giải thích:
- Resistance Base là một căn cứ dưới lòng đất. Chúng tôi tạo ra nó để làm chỗ trú thân cho tất cả Reploid gặp nạn. Vì không tìm được chỗ nào khá hơn nên chúng tôi đành phải ở tạm đây. Tuy nó có hơi xuống cấp nhưng nơi này khá kín đáo. Mặc dù vậy, nếu tìm được chỗ tốt hơn chúng tôi sẽ di tản, vì dù sao nơi này cũng không còn an tòan nữa, chúng tôi đang gặp nguy hiểm, đó là…
Đột nhiên Ciel dừng lại. Trước mặt cô và Zero là hai Reploid mặc quân phục đang thì thầm trao đổi với nhau, với vẻ rất lo lắng. Zero thoáng nghe được như sau:
- André… cậu có tin tức gì từ Ciel không?
- Không. Tôi lo quá. Đã mấy tháng nay rồi. Có lẽ chúng ta nên gửi thêm người đi xem sao.
- André, Sam?!
Ciel cất giọng. Họ giật bắn mình quay lại.
- Á!
- Ci… Ciel!
Sam lắp bắp nói, sau khi đã hòan hồn lại. Cả hai trợn mắt nhìn Ciel như thể không tin vào mắt mình được nữa.
- Ciel! Cô… Cô đã trở về! Tạ ơn Chúa!
- Đây không phải là mơ chứ? – André nói, cậu thực sự bị xúc động. – Sam! Mau đi báo cho mọi người, Ciel đã trở về!
Sam vội chạy đi. Một lúc sau, rất nhiều Reploid xuất hiện, vây quanh Ciel. Họ hỏi thăm, nắm lấy tay cô, ôm chầm lấy cô, có người còn la hét, nhảy múa và tung mũ lên cao không kiềm chế được sự vui sướng. Những tiếng cười nói thân tình vang lên không ngớt:
- Ciel, cô không sao chứ?
- Chúng tôi lo cho cô quá.
- Kỳ diệu!
- Thật tuyệt vời là cô vẫn bình an, những người khác đâu cả rồi?
Nụ cười hạnh phúc chợt tắt trên gương mặt của Ciel. Cô buồn bã cúi đầu nói:
- Họ… Tất cả đều đã hi sinh. Vì tôi, là lỗi của tôi.
Mọi người đều sững sờ. Không khí bỗng thay đổi đột ngột, chùng xuống đầy tang tóc ảm đạm, khắp nơi tòan thấy những gương mặt sầu thảm, tiếc thương. Họ đã mất quá nhiều, những mười người, mười đồng đội. Không ai nói với nhau câu nào trong suốt nhiều phút liền. Tuy nhiên, Ciel có lẽ là người đau khổ nhất, khóe mắt cô đọng nước. Cô không dám nhìn thẳng vào mặt mọi người. Cảm giác tội lỗi cứ dày vò cô, cô đã không thể làm gì để giúp họ vào lúc ấy. Một lúc sau, người lính tên là André tới bên Ciel đặt tay lên vai cô an ủi:
- Đừng quá đau buồn, Ciel. Và xin đừng tự trách mình. Họ.. đã hi sinh, nhưng họ đã chiến đấu rất dũng cảm, phải không nào, vì chúng ta. Và… - André đổi giọng mạnh mẽ - Cho phép tôi nói nhé, cô mới chính là người chúng tôi chịu ơn nhiều nhất. Nếu không có cô thì giờ này sẽ không tồn tại Resistance, mọi người có lẽ đã chết dưới tay Neo Arcadia cả rồi. Cô là hi vọng của chúng tôi. Vì thế tôi chắc rằng họ đã rất tự hào và không hối tiếc khi bảo vệ được cho cô, và… nếu là chúng tôi, tôi nghĩ mọi người cũng sẽ làm như thế.
- André nói đúng lắm. Vì Ciel, vì Resistance! – Sam tuyên bố.
- VÌ CIEL! VÌ RESISTANCE!...- Mọi người đồng thanh hô theo. Những nắm tay giơ lên cao đầy nhiệt quyết.
- Các bạn…- Ciel nói.
- Thôi nào, cười một cái đi Ciel. Chúng tôi không muốn thấy cô cứ suốt ngày sầu thảm đâu. – Một Reploid nói.
Ciel gượng cười. Và mặc dù với khuôn mặt đẫm nước mắt, trông cô vẫn rất xinh đẹp. Cô cảm thấy, sự ấm áp, sự quan tâm, và tâm hồn được an ủi phần nào. Mọi người vỗ tay. Ciel nhìn họ. Cô rất biết ơn họ về những điều họ đã đem đến cho cô. Nếu lúc nào cô cũng được nhìn thấy sự vui vẻ này thì cô đã mãn nguyện lắm rồi.  
- Chị Ciel! Chị Ciel!
Một cô bé Reploid gọi to. Ciel cúi nhìn. Cô bé này đang kéo tay cô và chỉ vào Zero với vẻ sợ sệt.
- Anh ta… là ai vậy? – Cô bé hỏi.
Mọi ánh mắt bỗng đổ dồn về phía Zero. Những người có mặt ở đây đều đang chuyển hướng không rời mắt khỏi anh, có người tỏ ra lo lắng, một số thì cảnh giác. Không ai nói gì.
Zero hơi bối rối. Mặc dù vậy, anh vẫn bình tĩnh và gương mặt anh lạnh băng nhìn lại mọi người. Tuy nhiên, bàn tay anh hơi nắm lại. Ciel liếc nhìn Zero rồi nhìn sang những thành viên của Resistance. Không khí trở nên căng thẳng. Thấy vậy, Ciel cố đổi giọng thân mật lên tiếng:
- Mọi người, - tất cả Reploid quay lại nhìn Ciel – Chắc các bạn còn nhớ câu chuyện về vị anh hùng đã cứu thế giới khỏi Maverick War một trăm năm trước chứ?
- Có, chúng tôi nhớ. Và cô cũng từng nói "nếu truyền thuyết là có thật, người đó có thể cứu chúng ta". Vậy… không lẽ là anh ta sao? – Một Reploid chỉ tay vào Zero, hỏi, giọng rõ ràng là không chắc chắn.
- Đúng vậy. – Ciel mỉm cười dịu dàng – Xin được giới thiệu với mọi người: Zero, Reploid trong truyền thuyết.  
Những tiếng xì xào chợt nổi lên. Khắp nơi, mọi người đang bàn tán. Một số tỏ ra nghi ngờ, nhưng cũng có người vui mừng kích động, có người thì sợ hãi, và cũng có kẻ đố kị…
- Có phải Ciel vừa nói đó là Zero không?
- Zero trong truyền thuyết đây sao?
- Đâu có giống. Trông anh ta chẳng khác gì chúng ta cả.
- Thật khó tin!  
       - Ciel, cô nói đây là Zero huyền thọai, vậy cô có bằng chứng gì không? – Một Reploid hỏi. Tất cả đột ngột im lặng.
- Vâng, tôi biết có lẽ điều này khó tin, nhưng quả thật anh ta đã cứu tôi khỏi một Golem. Chính anh đã giải vòng vây, đánh bại bọn Pantheon. Anh ấy là Zero, tôi có thể khẳng định. – Ciel điềm tĩnh trả lời.
Một cơn sóng những lời xì xầm lại nổi lên:
- Anh ta phá hủy cả một Golem. Vậy chắc đúng là Zero rồi.
- Ừm, tôi cũng nghĩ vậy. Ciel chưa bao giờ nói dối chúng ta. Tôi tin Ciel.
- Tôi cũng vậy.
Họ nhìn trộm Zero. Tuy nhiên, ánh mắt họ lúc này không còn là sự đa nghi mà thay vào đó là sự kính trọng và nể phục, thậm chí còn ngưỡng mộ. Không khí dần lắng dịu, sự lo âu không còn, trong lòng Ciel cũng nhẹ nhõm hơn. Có thể mọi người chưa hòan tòan tin cô nhưng chí ít đã không có việc gì tồi tệ xảy ra. Ciel đến bên Zero, khóat tay và nói:
- Zero, xin giới thiệu, tòan thể Reploid của Resistance. Dĩ nhiên, có một số đang bận làm nhiệm vụ nên không tới được, anh thông cảm.
Zero nhìn Ciel, gật đầu ra hiệu là anh đã hiểu. Anh không biết nên nói gì cả. Những người này trông có vẻ dễ gần, nhưng có lẽ do bản năng  khiến anh luôn phải đề phòng. Anh nhìn họ. Mọi người đều đang mỉm cười với vẻ chào đón. Ciel nói:
- Được rồi, mọi người, từ nay chúng ta sẽ là người một nhà. Hi vọng mọi người sẽ giúp đỡ nhau. Tôi cần nói chuyện riêng với Zero một chút.
Đợi tất cả đi khỏi, Ciel mới quay lại phía Zero:
- Zero, anh đi với tôi nhé!
Rồi họ băng qua hành lang rộng, đi lên một tầng nữa của "tòa nhà", và tiến vào một căn phòng với tấm bảng đề "DATA" đã sứt mẻ. Căn phòng được thắp sáng bằng hai ngọn đèn neon, soi rõ những máy móc cũ kỹ nhưng hình như vẫn còn họat động. Ciel im lặng một lúc, rồi cô lặng lẽ nói:
- Anh vẫn còn nhớ chúng ta đã dừng lại chỗ nào chứ?
- Cô đang nói đến nguy hiểm đe dọa căn cứ này. – Zero đáp.
- Vâng. Nơi này là chốn nương thân của những Reploid bị nghi ngờ là Maverick. Chúng tôi đã phải chiến đấu rất vất vả để sống còn, nhưng mà… - Ciel thở dài. – Chúng tôi biết là không thể cầm cự được lâu hơn nữa, kết thúc đang đến gần.
Cô dừng lại, chờ Zero lên tiếng, nhưng anh vẫn im lặng nên cô tiếp tục:
- Đó cũng là lý do chúng tôi tìm đến anh. Anh là hi vọng cuối cùng. Hầu hết những người ở đây đều cho rằng câu chuyện về anh chỉ là một huyền thoại rất tuyệt vời. Nhưng cũng có một số ít tin vào sự tồn tại của anh và họ đã ra sức tìm kiếm… - Tới đây Ciel cúi đầu khi nhớ tới cái chết của những Reploid, nhưng rồi cô nhìn thẳng vào mắt Zero, giọng khẳng định mạnh mẽ. – Anh chính là Zero, Reploid huyền thọai đã chiến đấu cùng X để cứu thế giới 100 năm về trước.
- Khoan đã nào! – Zero đột ngột ngắt lời. Vừa nãy khi Ciel nhắc đến cái tên "X", trong lòng anh bỗng xuất hiện một cảm giác rất lạ. Nó vừa gần gũi, vừa quen thuộc. Nhưng khi Zero cố nhớ lại thì cảm giác ấy vụt biến mất nhanh như khi nó xuất hiện. Mặc dù vậy, anh vẫn dám chắc rằng đó là người anh từng biết trước đây. – X… ? Cái tên này nghe quen quen.
- Zero, anh nhớ được gì rồi sao? – Ciel ngập ngừng dò hỏi.
- Không, chỉ là cảm giác của cơ thể thôi. – Zero đáp. – Cô cứ nói tiếp đi.  
- X… - Giọng Ciel bỗng trở nên rất lạ – Reploid huyền thọai đó vẫn còn sống và đang cố gắng tàn sát tất cả chúng tôi.
- X đang cố gắng… tàn sát các người…? – Zero hỏi lại, có phần ngạc nhiên.
- Kế họach của hắn bắt đầu rồi. Đã có tất nhiều Reploid vô tội bị giết, kể cả những người ở Resistance. – Ciel buồn rầu nói. – Chúng tôi cần anh giúp, tương lai của Reploid phụ thuộc vào anh… Làm ơn, hãy giúp chúng tôi. – Ciel khẩn cầu.
Zero không nói gì. Ciel biết, việc này rất khó đối với một người thận trọng như Zero, nhất là trong lúc ký ức của anh vẫn chưa hồi phục. Và cô cũng hiểu rõ rằng anh cũng không hòan tòan tin cô. Không gian yên lặng bao trùm căn phòng suốt nhiều phút liền. Ciel đành nói:
- Tôi hiểu, có lẽ anh cần thêm thời gian suy nghĩ việc này. Khi nào anh có quyết định, hãy nói với tôi.
Rồi Ciel quay mặt đi, giả vờ đang loay hoay làm việc gì đó. Zero ra khỏi phòng, lang thang trên hành lang rộng, vừa đi vừa nghĩ ngợi. Thỉnh thỏang anh cũng gặp vài Reploid. Họ niềm nở chào anh nhưng anh chỉ gật đầu đáp lại. Đối với anh, những người này hòan tòan xa lạ, và anh không biết nên nói gì với họ cả. "Họ đang bị truy sát, nhưng có thật sự là như lời Ciel nói không? Mình vẫn thấy không an tâm về mọi thứ, nhất là vẻ mặt của cô ta lúc nói về X, có cái gì thật… không bình thường", Zero nghĩ.
Anh vào thang máy, bước đi vô định lên tầng trên. Nơi này hòan tòan vắng vẻ, nhưng khi rẽ vào một khúc quanh, anh nhận ra có người đang lén lút bám theo mình.
- Ai đó? Ra đây đi! – Zero nói, hơi lớn giọng.
Từ trong góc khuất, người ấy rón rén bước tới. Đó là một đứa trẻ Reploid với mái tóc vàng nhạt xõa dài trong bộ váy đầm màu hồng. Trên tay cô bé ôm một con mèo bông trắng muốt che gần hết phần dưới khuôn mặt. Nước da nó trắng trẻo có phần hơi xanh xao và đôi mắt to xanh biếc hiền dịu thóang chút u buồn giống Ciel. Nó khá xinh, nhưng lúc này trông nó có vẻ sợ hãi. Zero nhớ lại ánh mắt đó. Đây là đứa trẻ đã chỉ vào anh khi anh vừa đến đây. Anh tiến lại gần nó. Cô bé lùi lại. Nó nói, nhưng vẫn cảnh giác:
- Chào anh, rất vui được gặp anh, anh đã cứu chị Ciel phải không?
Zero gật đầu. Anh cúi xuống, cố tỏ ra thân thiện. Cô bé đã bớt sợ, nó lại gần anh, và nói:
- Tên em là Alouette. Ciel đặt tên đó cho em.
- Alouette, tên đẹp lắm. – Zero nhẹ nhàng nói.
Gương mặt cô bé bỗng rạng rỡ. Nó nở nụ cười thật tươi. Một cảm giác kì lạ thoáng qua, Zero cảm thấy rất dễ chịu. Alouette bây giờ trông khác hẳn ban nãy, không còn sợ sệt lúng túng mà thay vào đó là sự hồn nhiên và ngây thơ vốn có của một đứa trẻ. Nó kéo tay anh, dẫn anh đi tham quan căn cứ. Cả hai băng qua nhiều lối đi, nhiều căn phòng, gặp gỡ nhiều người, nhưng Zero không thể nhớ hết tên của họ. Alouette tíu tít:
- Nơi này tuyệt quá phải không anh. Nó vừa ấm cúng, mọi người cũng rất tốt bụng nữa, trái ngược hẳn với hồi em sống ở Neo Arcadia. Bây giờ nghĩ lại mới thấy nơi đó thật khủng khiếp. À mà anh sẽ giúp chị Ciel chứ?
Alouette đột ngột dừng lại, chờ Zero trả lời. Anh đứng lặng:
- Tôi… cũng không biết nữa. – Anh đáp, thoáng bối rối.
Tâm trạng của Alouette xìu xuống. Nhìn cô bé, Zero biết là nó đang thất vọng. Nó không nói gì. Bỗng lúc đó có tiếng người la hét:
- Tránh đường!
Một Reploid cao to đưa dạt mọi người sang hai bên, mở đường cho khỏang bốn Reploid khác đang khiêng một cái cáng. Khi đi ngang qua chỗ Zero và Alouette đang đứng, anh mới nhìn rõ đó là một Reploid bị thương rất nặng, đang bất tỉnh, cơ thể không còn nguyên vẹn và máu me đầm đìa. Alouette nhìn thấy cảnh đó vội nhắm mắt quay mặt đi, ôm chặt con thú bong, thút thít khe khẽ. Zero im lặng, nhưng trong mắt anh một ngọn lửa đang bừng cháy. Tay anh nắm chặt, người anh rung lên vì giận dữ. "Đây là hành động của X sao? Thật quá tàn nhẫn". Xung quanh anh, mọi người đều đang than khóc. "Dù ta không nhớ được gì, ta cũng không để hắn lộng hành như vậy". Không nhịn được nữa, Zero vội chạy thẳng đến phòng Dữ Liệu. Anh xô cửa, lao vào phòng, chỉ có một mình Ciel đang ngồi suy tư. Cô đứng bật dậy. Chưa đợi Ciel mở lời, anh đã nói:
- Ci… Ciel, tôi sẽ giúp cô!
- Anh sẽ… giúp chúng tôi? – Ciel hỏi lại, không giấu được sự vui mừng. – Ôi! Cám ơn anh, cứ như giấc mơ đã thành sự thật vậy. Bây giờ… có anh giúp đỡ, tôi nghĩ tôi có thể cứu được mọi người.
Ciel mỉm cười. Cô nói:
- Đúng lúc tôi có việc muốn nhờ anh đây, vì tôi nghĩ ngòai anh ra không ai có đủ năng lực để làm việc này. Tôi muốn anh phá hủy Disposal Center, nơi mà bọn chúng hành quyết những đồng đội của chúng ta. Thậm chí, trong lúc chúng ta nói chuyện, chúng có lẽ đang giết một Reploid chỉ vì nghi ngờ sai lầm anh ta là một Maverick. Để ngăn chặn bớt số người bị hại, chỉ còn cách là phá hủy nơi đó. Anh sẽ làm chứ?
- Được, tôi đồng ý! – Zero đáp ngay.
- Vậy thì tốt quá! Tôi sẽ nhờ người hướng dẫn anh! Cẩn thận nhé!


- Zero, đây là Old Surface City. Anh cứ theo con đường này, nó sẽ dẫn anh tới Disposal Center. – Reploid dẫn đường nói, hơi rung mình. – Tôi, rất tiếc là không đi cùng được với anh.
- Được. - Rồi Zero chạy đi thật nhanh.
- Cẩn thận phía trên! – Ciel hét qua bộ đàm.
Zero liếc mắt nhìn lên, vừa kịp lúc thấy bóng một bánh xe đầy gai đang rớt xuống đầu. Anh nhảy qua một bên, rút khẩu Buster bắn nát nó. Thêm một đọan nữa anh gặp một tóan Pantheon hung hãn chĩa súng  chuẩn bị khai hỏa.
- Lũ yếu đuối! – Anh lẩm bẩm, vừa xông lên vừa dùng kiếm phá vòng vây. Lưỡi Z-saber quét qua đến đâu, nơi ấy đầy rẫy xác tụi Pantheon, cái thì đứt đầu, cái thì bị chẻ ra làm hai nằm rải rác trên đường.
Zero nhảy qua một hố gai, trong lúc đang cầm súng tỉa từng tên Pantheon thì trời đổ mưa lớn, khung cảnh trắng xóa, mù mịt cản tầm nhìn của anh. Một tên Pantheon ranh ma nổ súng, nhưng viên đạn hắn bắn ra lại trượt qua một bên mũ Zero. Anh cầm kiếm, phóng tới trước chém một đường dài, khẩu súng tên Pantheon đứt lìa. Hắn bỏ chạy, nhưng anh không đuổi theo. Zero tiếp tục di chuyển trong cơn mưa, tới một bức tường, anh phóng người chạy lên. Tuy nhiên, khi gần leo đến nơi, một thứ gì đó thổi bật anh lại. Zero rơi xuống, nhưng anh đã kịp nhanh tay bám lấy thành tường trơn trượt. Vẫn bình tĩnh, anh phóng thanh Z-saber cắm phập vào tường rồi đu người lấy đà nhảy lên lần nữa. Zero rút súng, giữ cò. Một khối năng lượng được tích tụ nơi nòng súng sáng lên xanh biếc.
- Charge Shot! – Zero thả cò, một viên đạn lớn gấp bốn lần lọai đạn bình thường hướng vào cỗ máy có tên là Contrainer. Nó vỡ tan, và một thứ gì đó lấp lánh rơi ra. Thứ đó rất đẹp, và sáng. Nhìn kĩ, Zero mới thấy phía trong luồng sáng là một sinh vật nhỏ nhắn. Sinh vật ấy lắc lắc mái đầu tóc đỏ hoe, nói:
- Um! Chào anh! Xin tự giới thiệu, tôi là Cyber-Elf Gireff.
- Cyber-Elf ?
Nó trố mắt nhìn Zero, ngạc nhiên. Trông cứ như Reploid này chẳng biết gì về Cyber-Elf. Thật kỳ lạ! Hai người nhìn nhau một lúc. Bỗng…
Chíu! Chíu! Chíu!
Một tên Pantheon vừa bay vừa bắn vào họ. Zero nói:
- Đi đi! Chỗ này không an tòan đâu!
Đôi mắt đen của Gireff nãy giờ vẫn quan sát Zero, giờ mới sực tỉnh. Nó vội nói:
- Tôi sẽ ở trong hệ thống của anh. Đừng bận tâm. Khi nào anh cần thì gọi tôi, tôi sẽ đến giúp.
Nói rồi Gireff biến mất vào trong giáp cổ tay của Zero.
- Nếu anh cần tôi, cứ Download.
Zero vẫn còn chưa hết kinh ngạc. Anh liếc nhanh cánh tay của mình, không nói nên lời. Rồi, "xọet!", anh vung kiếm, và tên Pantheon trở thành một đống sắt vụn.
Đọan đường còn lại đối với Zero không có gì là khó khăn. Vượt qua những tên Pantheon, vài khẩu Totem-Cannon, cuối cùng anh đã đứng trước một cánh cửa. Tiếng Ciel vang vang:
- Zero, xuyên qua cánh cửa, anh sẽ tới được Disposal Center.
- Nghe rõ!
Zero đạp cửa xông vào. Hình như còn kẻ nào đó cũng đang ở đây. Nghe tiếng chân của Zero, hắn quay lại. "Một con chim? Cái quái gì đây?", Zero thầm nghĩ. Và quả đúng như thế, trông hắn giống một con chim, hay nói chính xác hơn là một con diều hâu. Đầu hắn nhỏ, mỏ quặp xuống, hai chân cao nghều được trang bị móng vuốt sắc nhọn. Chỉ có đôi cánh là bất thường, chúng trông như hai cây kẹp sắt. Mắt màu đỏ, và có một vẻ gì đó như đang sung sướng điên loạn tham gia một bữa tiệc man rợ. Hắn nói với Zero:
- Chà! Kẻ nào đây?
- Một kẻ như ngươi thì không cần phải biết tên ta – Zero lạnh lùng đáp.
- Ăn nói cho cẩn thận. Ta là Aztec Falcon. Ngài Harpuia, Thiên Vương gió, gửi ta đến đây để dọn sạch chỗ này. Hà hà, ngươi thử nhìn xuống phía dưới xem.- Hắn cười ngạo nghễ.
Zero liếc xuống. Dưới chân anh là tấm sàn lưới bằng kim lọai, mặt dưới phủ đầy gai. Xa hơn nữa là những đống phế liệu, và ở giữa nơi đó là bóng một thành viên của Resistance đang run lẩy bẩy khiếp sợ cùng hai Mechaniloid. Người đó rên rỉ khi thấy Zero:
- Làm ơn, cứu tôi với!
Zero nhìn Falcon, trông hắn có vẻ rất hài lòng. Hắn nói, giọng hào hứng:
- Thế nào? Muốn gia nhập cùng hắn chứ? Sẽ vui lắm đấy! Ha ha! Còn nếu ngươi muốn cứu hắn, thì phải hạ được ta!  
Hắn giơ cánh ra phía sau, nhấn vào một cái nút. Mặt sàn bắt đầu rung chuyển rồi hạ xuống. Reploid ở dưới đó kêu lên thảm thiết:
- Cứu tôi với!
- Ha ha, ngươi nghĩ sao? Ngươi chỉ có 1 phút 30 giây để đánh bại ta, còn không thì ngươi biết rồi đấy!
Zero không nói lời nào. Anh phóng tới với một tốc độ kinh hòang, lưỡi Z-Saber sáng rực xé gió, thình lình bổ xuống người Aztec Falcon.
KENG!!!
Falcon nhanh nhẹn dùng hai cánh bắt chéo nhau tạo thành một cái khiêng đánh bật kiếm của Zero. Hắn cười khùng khục rồi bất ngờ tung cánh hất Zero ra xa.
- Urgh! – Zero ngã nhào xuống đất. Anh lọang chọang đứng dậy, vừa kịp lúc thấy Falcon đang lao bổ vào mình. Zero trượt lùi ra sau, cho đến khi đụng bức tường, anh dùng wall-kick phóng mình lên với tốc độ tối đa, vừa di chuyển vừa nả súng. Falcon không chịu thua, hắn đuổi theo Zero sát nút. Anh buông mình, làm một cú lộn nhào từ trên xuống, thanh Z-Saber anh vươn ra sẵn sàng chặt đứt bất cứ kẻ thù nào trong tầm ngắm. Nhưng lưỡi kiếm của anh lại trượt một đường dài khi chạm vào cánh Falcon, tạo ra một tiếng rít chói tai.
Zero hạ xuống đất, ngay lúc ấy phải vội vàng né tránh những mũi tên điện đang nhắm vào anh.
- Ha ha! Di chuyển khá lắm, nhưng ngươi sẽ không có cơ hội đánh bại ta đâu. Nói cho ngươi biết, ngươi chỉ còn đúng 15 giây nữa để hạ ta. Ngươi nghĩ sao? Cảm thấy hết hi vọng rồi à?
- Grrr, để xem ai là người sẽ cười trước. – Zero quát.
- Hô hô, ngươi vẫn còn nuôi tham vọng đánh bại một Mutos Reploid như ta ư? Vậy thì được. Ta sẽ cho ngươi xem sức mạnh của ta.
Falcon lao bổ vào Zero. Anh tránh sang bên. Nhưng vừa chạm đất, anh nhìn thấy ngay nụ cười nham hiểm của Falcon. Một tia lửa điện truyền qua mặt đất.
ZẸT!! ZẸT!!
- Óai! Ááááaaaaa…….!!! – Người Zero giật bắn lên. Mắt anh nhắm nghiền đầy đau đớn. Anh ngã xuống mặt sàn kim lọai. Tòan thân anh tê dại đi. Zero cố đứng dậy nhưng không được. Mắt anh cay xè. Anh thở hồng hộc. Thời gian đang cạn dần, anh chỉ còn mười giây để hòan thành nhiệm vụ.
Mười…
Falcon nhìn Zero, cười nhạo:
- Thế nào? Vui chứ? Ha ha, thêm một tên nữa của Resistance bị ta tiêu diệt, ngài Harpuia chắc sẽ hài lòng lắm. Ta, Aztec Falcon, chưa bao giờ để ngài ấy phải thất vọng.
Chín…
Hắn quay lưng lại về phía Zero. Vừa đi hắn vừa nhẩn nha nhìn ngắm sự vô vọng mà những kẻ chống đối đang chịu đựng. Đôi mắt hắn đỏ lên, đầy vẻ thèm khát, trong lòng hắn trào dâng một sự hưng phấn cực độ của một tên đao phủ chuẩn bị hành quyết tên tội đồ.
Tám…
Bất thình lình hắn nghe một tiếng gió.
VÙ!!!
Zero đang lao tới một lần nữa. Falcon quay người lại, dùng một cánh đỡ đường kiếm hiểm hóc của Zero trong gang tấc.
Bảy…
Nhưng thật ra đó chỉ là một đường kiếm giả. Zero cúi xuống, luồn qua cánh của Falcon, tay anh nắm chặt kiếm, và đâm ngược lên một nhát thật mạnh.
Sáu…
Mũi kiếm dứt khóat và dũng mãnh xuyên qua ngực hắn, ra tới đằng sau. Falcon hét lên, ánh mắt giận dữ và bàng hoàng:
- Không, không thể nào… ta lại bị một tên tiểu tốt tiêu diệt. Không!!!!!
Năm…
Falcon nổ tung. Zero kịp thời thu kiếm tránh ra xa. Một làn khói dày đặc xuất hiện cùng với hàng trăm miếng kim lọai khiến trước mắt Zero là một không gian mù mịt.
Bốn…
Một giây sau, khói đã tan bớt. Liếc nhanh xuống phía dưới, anh thấy mặt sàn đầy gai gần như sắp rơi xuống hẳn. Reploid ở đấy kêu lên cuống quít:  
- Cứu, cứu tôi với. Ối không! Chúng ta chết mất thôi.
Zero đảo mắt thật nhanh, cố tìm trong đám khói vị trí của công tắc.
Ba…
Kia rồi!
Hệ thống công tắc được gắn trên bức tường đối diện với cổng. Anh phi người lên, dùng wall-kick lấy hết sức chạy trên tường. Tới nơi anh rút súng, và…
Hai…
ĐOÀNG!!!
Đầu Z-Buster rực sáng. Một viên đạn xuyên thủng vào trung tâm hệ thống. Những tia điện xẹt ngang xẹt dọc. Rồi nó nổ "bùm" một tiếng.
Bên dưới, tấm lưới sắt đột ngột dừng lại cách đầu Reploid nọ chỉ khỏang hơn một thước, nảy mạnh một cái. Nó cũng phát nổ.
BÙM!


Nhiệm vụ hòan thành. Một lúc sau, khói đã tan hẳn, Zero thả mình rơi tự do. Anh đáp xuống đất nhẹ nhàng, mái tóc anh lộng lẫy phất lên. Anh nhìn Reploid ấy, cậu chàng này trông vẫn ổn, chỉ có điều khuôn mặt vẫn còn tái mét. Cậu ta gượng cười trong cơn chấn động:
- Uh… Hà. E hèm. Cám ơn. Tôi… cứ nghĩ là không bao giờ có thể trông đợi một ai đến cứu tôi. Cám ơn nhiều lắm. Tôi vẫn còn bị sốc… Ha ha ha. Tôi sẽ trở về căn cứ, khi mà tôi có thể đi lại được. Đừng lo, tôi ổn mà. – Reploid đó nói thêm khi nhìn thấy Zero có ý tiến lại gần mình.
Zero gật đầu. Đúng lúc ấy, Ciel gọi:
- Cám ơn về sự hợp tác của anh, Zero. Ah, tôi quên mất. Lúc Falcon phát nổ, có một con chip đã rơi ra, đó là Thunder Chip, có lẽ nó sẽ giúp được anh trong những trận chiến sắp tới. Anh thử tìm xem, chắc nó rơi đâu đó thôi.
- Để tôi giúp anh. Mechaniloid, các ngươi hãy tìm con chip ấy đi. – Anh chàng Reploid nói.
Họ bắt đầu tìm. Zero nhìn xung quanh, anh lật những miếng kim lọai, phủi bụi và rác ra khỏi đống phế liệu, nhưng không thấy gì. Cuộc tìm kiếm kéo dài khỏang năm phút, cho tới khi một trong hai Mechaniloid nói giọng rè rè:
- Thưa ngài, chúng tôi tìm thấy vật này.
- Đưa ta xem!
Anh chàng Reploid cầm lấy và vui mừng reo lên:
- Đúng là nó rồi, Thunder Chip. Đây, anh bạn, giữ lấy, nó là của anh.
- Cám ơn. - Zero nói, cầm lấy con chip.
- Phía sau khu nhà này có một cái Trans Server. Anh có thể dùng nó để trở về Resistance Base.
Zero quay đầu tỏ ý cám ơn lần nữa rồi phóng thật nhanh theo hướng Reploid chỉ, bỏ lại sau lưng căn phòng tội lỗi, nơi anh đã chiến đấu vì sự công bằng.
***Hết chương 2***

  *To Be Continued*
Related content
Comments: 21

nanao20 [2011-03-09 12:35:10 +0000 UTC]

can i ask you a favor?

👍: 0 ⏩: 1

Shadow-Hunter-2192 In reply to nanao20 [2011-03-10 10:36:01 +0000 UTC]

Which favor? Tell me first and let me think about it before deciding

👍: 0 ⏩: 1

nanao20 In reply to Shadow-Hunter-2192 [2011-03-10 10:42:13 +0000 UTC]

my computer has a problem so i can't write or submit stories. can you write one?

👍: 0 ⏩: 1

Shadow-Hunter-2192 In reply to nanao20 [2011-03-10 11:07:37 +0000 UTC]

so, what do you want me to do?

👍: 0 ⏩: 1

nanao20 In reply to Shadow-Hunter-2192 [2011-03-12 10:15:08 +0000 UTC]

write one story for me.

👍: 0 ⏩: 1

Shadow-Hunter-2192 In reply to nanao20 [2011-03-13 02:35:48 +0000 UTC]

I'm sorry but this suggestion is impossible cuz I must spend much time when writing a story, plus I just can help someone fix something they write, not write for anyone. It against my rule

👍: 0 ⏩: 1

nanao20 In reply to Shadow-Hunter-2192 [2011-03-13 13:13:15 +0000 UTC]

ok.

👍: 0 ⏩: 0

nanao20 [2011-03-05 13:17:19 +0000 UTC]

i guess you right. But too much tests, i'm out of strength

👍: 0 ⏩: 0

nanao20 [2011-03-01 12:00:22 +0000 UTC]

yeah, i'm fine but if i have one more exam, i think i'll going to die

👍: 0 ⏩: 1

Shadow-Hunter-2192 In reply to nanao20 [2011-03-02 00:41:35 +0000 UTC]

Examination is not always good, but if you think it's just like a challenge or competition, maybe it will be easier to accept

Ah, a private question: Which grade are you in?

👍: 0 ⏩: 1

nanao20 In reply to Shadow-Hunter-2192 [2011-03-04 01:12:17 +0000 UTC]

grade 7. but january and february i had almost 15 tests, exams.

👍: 0 ⏩: 1

Shadow-Hunter-2192 In reply to nanao20 [2011-03-05 03:40:23 +0000 UTC]

that's the fate of Vietnamese student. You need motivation to overcome it. To be honest, I got bored when I join grade 10 (yeah, I've lost my direction for a long time)

👍: 0 ⏩: 0

nanao20 [2011-02-22 12:29:08 +0000 UTC]

You know, i really impress that you wrote Megaman Zero in vietnamese

👍: 0 ⏩: 1

Shadow-Hunter-2192 In reply to nanao20 [2011-02-23 06:34:54 +0000 UTC]

Yeah, because nothing is better than your own mother tongue_ your native language. For now I don't have enough confident of my English, so that's why.

However, as I said before, now I'm focus on my new project fan fiction of Mega Man ZX called Mega Man ZX Holy Era. Unfortunately, the file is so big so I can't post here. Anyway, I think it's better and more interesting a lot than Mega Man Zero, cuz I used all my best to write it
You can download it here. Just check it and if you have time, please let me now your opinion
[link]

The journal I wrote for it is here
[link]

👍: 0 ⏩: 2

nanao20 In reply to Shadow-Hunter-2192 [2011-02-23 11:52:24 +0000 UTC]

i have some tests in the next few days, but i will read your next fanfic. good luck my friend

👍: 0 ⏩: 1

Shadow-Hunter-2192 In reply to nanao20 [2011-02-24 01:24:56 +0000 UTC]

glad to hear that

👍: 0 ⏩: 1

nanao20 In reply to Shadow-Hunter-2192 [2011-02-25 11:42:08 +0000 UTC]

hey, i'm back

👍: 0 ⏩: 1

Shadow-Hunter-2192 In reply to nanao20 [2011-02-27 11:31:23 +0000 UTC]

yeah^^

👍: 0 ⏩: 1

nanao20 In reply to Shadow-Hunter-2192 [2011-02-28 12:36:44 +0000 UTC]

my exam is horrible.

👍: 0 ⏩: 1

Shadow-Hunter-2192 In reply to nanao20 [2011-03-01 00:40:07 +0000 UTC]

oh, so, you're ok?

👍: 0 ⏩: 0

nanao20 In reply to Shadow-Hunter-2192 [2011-02-23 11:48:00 +0000 UTC]

i agree with you.

👍: 0 ⏩: 0